MÃ BÀI DỰ THI: MP10V.01
“Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn”
Có những thứ, khi chúng ta đang có, đang được “sống” cùng nó thì thấy thật bình thường, mọi thứ hiển nhiên phải- như- thế. Để rồi khi chia xa, mới thấy thiếu, thấy nhớ, thấy thương, một con tim rạo rực, cháy bỏng muốn trở về…
Tiếng trống trường vang lên! Vừa lạ, vừa quen. Và trước mắt tôi lúc này, cũng là những hình ảnh vừa quen, vừa lạ: là những bước chân vội vã từ khắp các dãy nhà, tiếng ghế xoẹt xoẹt, là bài hát Quốc ca đầy tự hào vang lên, là hàng trăm ánh mắt cùng một hướng…Chẳng phải là tôi đang được dự lễ chào cờ hay sao? Nhưng không phải dưới sân trường Minh Phú thân quen, mà là một ngôi trường khác, và tôi, cũng không còn là một cô học trò bé bỏng ngày nào nữa, mà là một giáo sinh thực tập!
Từ ngày học đại học, tôi thèm được nghe tiếng trống, thèm được dự một lễ chào cờ biết bao…Với một số học sinh, có lẽ giờ chào cờ sẽ là những giây phút “sống trong sợ hãi”, không biết tên của mình có được “tuyên dương” trước cờ không ? Không biết lớp mình thi đua có xếp cuối không? Vv…Nhưng với mỗi học sinh Minh Phú, giờ chào cờ luôn là một tiết học ngoại khóa đầy thú vị. Tất nhiên chúng tôi không “ngoan” tới mức chẳng mắc lỗi gì để không phải nhắc nhở cả. Thế nhưng phần nhắc lỗi ấy chẳng bao giờ quá 10 phút, và cũng thật nhẹ nhàng mà sâu sắc. Tôi nhớ, một giờ chào cờ năm lớp 10, tuần đó, trường có nhiều học sinh không mặc áo đồng phục, hoặc mặc một cách chống đối. Thầy hiệu trưởng đã hỏi chúng tôi “Các em có biết tại sao tất cả học sinh đến trường đều phải mặc áo đồng phục không?” “Bởi vì đó là sự công bằng. Khi tất cả các em mặc chiếc áo đồng phục, sẽ chẳng phân biệt ai giàu- ai nghèo, quần áo đẹp- quần áo xấu, tất cả đều mặc như nhau, nhà trường luôn công bằng với tất cả các em”. Thế đấy, luôn là những câu chuyện nhẹ nhàng, nhân văn như thế ! Giờ chào cờ, chúng tôi sẽ có những tiết mục văn nghệ đặc sắc, sẽ có những buổi tư vấn hướng nghiệp đầy sinh động, dễ hiểu, những buổi tọa đàm hay sẽ được tham gia những trò chơi rèn kĩ năng đầy ý nghĩa. Có nhiều giờ chào cờ hấp dẫn tụi học sinh chúng tôi lắm, trống báo hết tiết mà vẫn ngồi ngoan lắng nghe, phải được thêm 1 tiết nữa mới thỏa lòng!
Tiếng trống trường vang lên…! Những tiếng reo, tiếng vỗ tay của học sinh khi cô giáo bước vào lớp! Nhìn chúng mỉm cười thật tươi và tôi lại nhớ đến cái ngày đầu tiên cô chủ nhiệm bước vào lớp.
Dáng cô gầy, mái tóc đen, dài, có một chút ngại ngùng ban đầu, nhưng nụ cười thật tươi thân thiện đã làm lũ trò chúng tôi vừa gặp đã mến cô lắm rồi! Nụ cười ấy đã theo chúng tôi suốt những ngày tháng cấp 3 và cả sau này nữa! Là nụ cười chúc mừng, nụ cười khích lệ và cả khi mắng chúng tôi nụ cười ấy vẫn hiện lên, như một cách xua tan bầu không khí căng thằng! Các thầy cô Minh Phú lúc nào cũng “gần” với chúng tôi như thế ! Cùng học, cùng chơi, cùng làm, là một người cha, người mẹ, người bạn luôn sẵn sàng lắng nghe, chia sẻ với chúng tôi!
Tiếng trống trường vang lên! Là giờ ra chơi. Dưới bóng cây xà cừ rợp bóng mát, tiếng nô đùa ríu rít của học sinh khắp sân trường!
Minh Phú của tôi ngày đó mới bước sang tuổi thứ 6, lấy đâu ra bóng cây đại thụ! Có chăng là bóng mát của dãy nhà hiệu bộ, nhà thể chất, và dãy nhà 4 tầng hiên ngang ôm lấy nhau thật chắc, chắn nắng, che mưa cho chúng tôi. Các lớp học đều ở dãy nhà 4 tầng, nên giờ ra chơi chúng tôi ít xuống nô dưới sân . Nhưng những tháng thi đua mà xem, sân lúc nào cũng rộn ràng chuẩn bị cho các hoạt động! Còn nhớ, để chuẩn bị cho đại lễ kĩ niệm 1000 năm Thăng Long- Hà Nội, chúng tôi phải tập bài đồng diễn “Hãy đến với con người Việt Nam tôi”. 1 tuần tập luyện! chẳng phân biệt con trai hay con gái, biết múa hay không, tất cả đều cầm bông, đều cố gắng sao cho đều nhất có thể. Hôm biểu diễn chính thức, chúng tôi đã cười lên sung sướng sau khi biểu diễn xong, tất cả đại biểu, thầy cô giáo yêu cầu biểu diễn lại một lần nữa, vì đều và đẹp quá! Mà thực lòng, sau khi xem lại video quay lại từ trên cao, chúng tôi cũng thật bất ngờ về sự đồng đều đó. Cứ tưởng chỉ là một khoảng trống rộng nhất trường, ấy vậy mà cũng thật nhiều kỉ niệm! Sân trường ấy là nơi đã chứng kiến khoảnh khắc chúng tôi được chào đón trong vòng tay yêu thương của các thầy cô, của các anh chị khóa trên, và cũng là nơi chứng kiến lễ trưởng thành, giây phút chúng tôi ngậm ngùi chia tay thầy cô, mái trường!
Tiếng trống trường vang lên! Là những tiết học vui vẻ có, hứng khởi có, mà căng thẳng cũng có. 13 môn học, là học sinh mà, chúng tôi, với khả năng của mỗi người, sẽ có những môn học thích và không thích học. Nhưng có một điều mỗi học sinh Minh Phú luôn nhận được đó là, ở bất kì tiết học nào, thầy cô cũng luôn cố gắng mang đến cho chúng tôi sự vui tươi, hứng khởi, hiệu quả nhất. Ấy vậy mà, đôi lúc vẫn có những ánh mắt buồn, thoáng lên sự thất vọng hiện lên trên khuôn mặt thầy cô. Là khi chúng tôi nói chuyện riêng, làm việc riêng, không chịu học bài, làm bài hay vi phạm nội quy. Nhưng dù mắc lỗi gì, thầy cô vẫn luôn thật kiên nhẫn với chúng tôi. Để rồi khi được cầm phấn đứng trên bục giảng, tôi mới cảm nhận và thấu hiểu được phần nào nỗi buồn đó! Chỉ thực sự khi nào chúng ta hóa thân vào những việc người khác đang làm, mới hiểu được nó thực sự như thế nào? Ngày ấy sao chúng tôi lại làm thầy cô những phút ưu tư, phiền muộn như thế chứ, thật là!
Tiếng trống trường vang lên! Giờ tan trường ! Ấy vậy mà khu vực sân khấu của trường vẫn nhộn nhịp người lên, người xuống! Là đội văn nghệ đang tích cực tập luyện cho một cuộc thi, chương trình kỉ niệm nào đấy. Cả cô và trò ai cũng mệt, mướt mồ hôi vậy mà chẳng ai bảo ai đều cùng cố gắng tập luyện để có các tiết mục đặc sắc nhất. Gì chứ, về hoạt động Đoàn, chúng tôi vẫn luôn cố gắng xứng đáng là “cánh chim đầu đàn” về phong trào Đoàn- Hội khối THPT của huyện. Có những chương trình được biểu diễn cho huyện đoàn, rồi năm 2011, trường là cụm trưởng cụm trường Mê Linh- Sóc Sơn, là “chủ nhà” của rất nhiều cuộc thi bổ ích: festival Tiếng Anh, Giai điệu tuổi hồng, Hội trại hè,…cơ hội để chúng tôi giao lưu, học hỏi với các trường cũng như giới thiệu nhiều hơn về ngôi trường còn rất trẻ của chúng tôi- Minh Phú. Đấy, chính nhờ những hoạt động “múa máy, hát hò” ấy đã giúp chúng tôi mạnh dạn, tự tin lên nhiều. Sau này học đại học, vẫn cảm thấy thật may mắn và biết ơn biết bao khi ngày ấy được làm một “cán bộ đoàn” của trường!
Tiếng trống trường vang lên! Nhưng ở nơi đầu sóng ngọn gió của Tổ quốc- Trường Sa thân yêu, tôi đã vui mừng biết bao khi gặp được một chiến sĩ đang làm nhiệm vụ trên đảo Song Tử Tây. Quê ngoại anh ở Sóc Sơn, và thế là tôi cứ mải miết kể cho anh nghe về nơi đây, để rồi khi nhắc đến ngôi trường cấp 3 của tôi- trường THPT Minh Phú. “Anh có biết không ạ?” Tôi thực sự chờ đợi một câu trả lời tốt từ anh. Bởi mỗi lần có ai đó hỏi tôi học trường cấp 3 nào, khi nghe đến trường THPT Minh Phú, mọi người đề lắc đầu không biết. Nhưng không sao cả, dù biết hay không, tôi vẫn luôn tự hào kể cho mọi người nghe về ngôi trường của tôi, để họ “biết”. “Có chứ. Tết năm ngoái về, em họ của anh cũng nói là học trường cấp 3 Minh Phú”. Tôi cười lên sung sướng! Được thể tôi cứ tiếp tục kể cho anh thêm về ngôi trường của tôi, mặc cho vị mặn chát của biển đang theo gió “tạt” vào mặt!
Những ngày tháng tươi đẹp của thời học sinh cứ thế trôi qua thật nhanh để giờ đây tất cả chỉ còn lại kỉ niệm! Nếu ngày ấy, nghe theo những lời khuyên, không thi vào trường THPT Minh Phú, không biết sẽ như thế nào nhỉ? Thật khó để tưởng tượng nhưng chỉ biết rằng quyết định của tôi ngày đó đã đúng. Người ta cứ nhìn vào trường tôi, mới thành lập, điểm đầu vào không cao, và thế là mặc nhiên xếp trường vào top kém, “trường dân tộc”. Nhưng với sự cố gắng của các thế hệ học sinh, và những trái tim nhiệt huyết, nỗ lực xây dựng không ngừng nghỉ của các thầy cô giáo, với những gì đã làm được trong suốt gần 10 năm qua, chúng tôi vẫn luôn mỉm cười thật tươi, tự hào và dõng dạc nói “Tôi là một học sinh trường cấp 3 Minh Phú”.
Năm 2016 đến, hẳn là các thế hệ học sinh THPT Minh Phú đang rạo rực đếm ngược để đón chờ một ngày, cái ngày mà Minh Phú sẽ tròn 10 năm tuổi, 10 năm phát triển, 10 năm không ngừng phấn đấu, 10 năm miệt mài cần mẫn cùng những thế hệ học sinh, Minh Phú của tôi không hề cằn cỗi khô khan, cũng chẳng hề lạnh lùng xa cách. THPT Minh Phú đang phới phới đầy sức sống, thật mãnh liệt và tươi trẻ, vững bước cùng những lớp học sinh tiến về phía trước. Vui mừng làm sao khi được hòa mình trong niềm vui phơi phới ấy. Tự hào làm sao khi được trở thành một phần, dù thật nhỏ thôi của mái nhà thân yêu này!
Rời xa mái trường cấp 3, mỗi người một ngả, mỗi người một phương trời, lại là những lối đi riêng, cái gì cũng riêng…! Áy náy nhất là từ ngày ra trường, vì đặc thù ngành học mà chưa ngày 20-11 nào tôi về thăm lại trường, trực tiếp gửi lời tri ân tới những người đã chắp cánh ước mơ cho mình. Nhưng tôi biết rằng các thầy cô vẫn luôn ở đây, luôn để lại hình ảnh của chúng tôi ở một góc nhỏ trong trái tim, vẫn dõi theo và mỉm cười khi chúng tôi thành công … Có lẽ bao nhiêu lời cảm ơn cũng không đủ, chỉ biết rằng, cô trò nhỏ ngày nào, bằng tất cả những yêu thương đã nhận được từ mái nhà thân yêu này, đang cô gắng học tập thầy cô, đem tất cả yêu thương của mình gửi gắm qua từng con chữ tới học sinh!
Tiếng trống trường vang lên! Một tiết học mới bắt đầu! Và tôi lại tiếp tục cố gắng trên con đường đến với nghề “không trồng cây trên đất mà lại nở cho đời những đóa hoa thơm”.