MÃ BÀI DỰ THI: MP10V.02
Bố kính yêu!
Ngay lúc này đây, niềm vui sướng của ngày hôm ấy vẫn rạo rực trong con. Giây phút thành công mà cha con ta đáng tự hào nhất khi bước lên khán đài nhận phần thưởng và cả cái thời khắc bố dang rộng đôi tay ôm con vào lòng và nói :” Yêu con gái nhất”.Đó không chỉ là kỉ niệm, là thành công bước đầu mà con xin cảm ơn cuộc đời vì đã ban tặng cho con những giờ phút thiêng liêng ấy để khi nhớ về năm học sinh mơ mộng, con lại mỉm cười sung sướng và hãnh diện bởi mình từng là học sinh trường THPT Minh Phú thân thương !
Con gái yêu bố lắm ! Cha con ta đạt được thành tích như ngày hôm nay đó là nhờ sự vất vả, đôi lúc còn mệt mỏi, sự kiên trì trải qua 15 ngày khổ luyện .Nhớ buổi đầu ôn luyện với bố, con hoang mang lắm bố ạ.Nhưng bố nói với con :”Thời gian rất gấp rút, chỉ còn 15 ngày, cha con mình hãy làm việc với nhau thật nghiêm túc. Bố không đòi hỏi gì nhiều ở con, con đừng căng thẳng, điều đầu tiên cần có, đó là con phải trải lòng mình thật thoải mái, hãy cảm nhận văn học bằng chính cái tâm và suy nghĩ của mình, không được gò bó mà cũng không được áp đặt. Có như vậy, bài thi của con mới thực sự tốt được”.Câu nói ấy con vẫn nhớ như in đến tận bây giờ. Nó không chỉ là kinh nghiệm, bài học đầu tiên bố dạy cho con mà nó còn là động lực thôi thúc con vất vả ôn luyện 15 ngày. Những buổi trưa ở trường, tranh thủ giờ nghỉ trưa, cơm chưa kịp xuôi, con thấy bố tất tưởi xách chiếc máy tính qua lớp con rồi hai cha con ngồi học tới khi bắt đầu tiết 1 của buổi chiều.Bố bận họp chi bộ nhưng thi thoảng lại ghé qua lớp học – nơi con ngồi viết bài rồi giảng bài cho con.Những buổi tối, bố con mình lại cùng nhau làm việc tại chính văn phòng làm việc của bố tới tận khuya mới xong.Ngày nghỉ chủ nhật, mọi người tự tạo cho mình một không gian riêng để thoải mái tư tưởng hay đi tìm cho bản thân những thú vui để xả stress nhưng con với bố lại không.Sáng sớm bố ngóng con đạp xe từ nhà qua, hai bố con học ôn tới trưa, chỉ nghỉ một thời gian ngắn ăn trưa rồi lại ôn luyện tới chiều.Bố cũng yêu con phải không bố? Con cảm nhận được điều đó khi bố gọi điện lo lắng vì thấy con chưa đạp xe tới nơi. Con cảm nhận được điều đó từ những tách cà phê và ly trà bố tự tay pha cho con.Bố tự tay đi chợ nấu cơm trưa trong khi con ngồi viết bài trong phòng.Được ăn món “đậu phụ chấm mắm tôm” do bố chế biến, được ngồi quây quần với gia đình bố bên bữa cơm, con cảm động chỉ muốn khóc thôi.Con hạnh phúc biết nhường nào! Nhưng những ngày sau đó con có phần hơi áp lực, con sợ bản thân khi đi thi không đạt được những gì mong muốn, con sợ làm bố buồn.Hôm trước ngày đi thi, con gặp chuyện buồn về gia đình, bố gọi điện hỏi han mà con khóc nấc lên, chẳng nói được câu gì.Nghĩ lại mà thấy thương bố quá.Bố lại thức đến khuya tâm sự với con.Mọi rào cản từ xung quanh là vô hình, từ bao giờ tình cảm yêu thương con dành cho bố lại nhiều đến vậy.Con không ngần ngại mà khoe với người ta rằng: “ Con là con bố Tùng ”.Con cũng chẳng ngần ngại khi cất tiếng gọi “bố” thật to trước mọi người.Bố còn nhớ buổi sáng hôm con đi thi, thấy mẹ Hằng – cô giáo chủ nhiệm của con bảo bố bận việc gia đình nên đi xe máy theo sau, con hơi thất vọng.Bố đã hứa chở con đi thi ngoài Hà Nội bởi con bị say xe oto, vậy mà bố không giữ lời.Bố chỉ kịp gọi điện thoại chúc con trước khi con bước vào phòng thi.Rồi trải qua 180 phút ngồi làm bài thi, con đã đem những gì bố truyền đạt cho con để vận dụng một cách linh hoạt nhất nhưng tới khi ra khỏi phòng con biết mình làm chưa tốt.Nhìn thấy bố tất tưởi từ xa, con vừa mừng vừa tủi.Ngay cả tới khi ngồi ăn cơm trưa cùng các bạn, bố vẫn an ủi con rằng: “Cha con ta đã cố gắng hết sức rồi, vui lên con, không việc gì phải suy nghĩ, phải hối hận cả ”.Bố ân cần gắp đồ ăn cho con.Con muốn khóc quá, Bố buồn vì con phải không bố? Bố mệt mỏi đi xe máy lúc 2-3 giờ sáng từ Hà Nội về để buổi sớm đón con đi thi nhưng không kịp, rồi bố lại chạy xe theo sau oto chở con và các bạn đi thi, tới trưa mới gặp bố mà con thấy rõ nét mặt bố thể hiện sự mệt mỏi.Vậy mà lúc về, bố vẫn phải quay đầu xe về nhà bà nội chứ đâu được về cùng con.Không đơn giản chỉ là tình cảm thầy trò nữa bố nhỉ? Bố là người bố thứ hai của rồi còn đâu! Con yêu những gì bố truyền đạt cho con, con yêu tính cách và tác phong làm việc của bố.Con yêu bố! Để đến ngày hôm nay, hạnh phúc lắm khi con được công nhận là học sinh giỏi thành phố và bố được khen thưởng là giáo viên…( Con không nhớ rõ bố ơi ).Tự hào lắm bố ạ.Ngay đến bây giờ bố vẫn hay bảo: “Kinh nghiệm làm việc của bố chẳng có gì sâu xa cả, chỉ có 3 điều: Thứ nhất là đọc nhiều, thứ hai là viết nhiều và thứ ba là phải tận tâm với công việc, phải thả hồn theo sự đam mê, phải thực sự sống trong đam mê của mình như vậy ắt sẽ thành công”.Từng câu nói, lời dạy của bố con gái sẽ mãi khắc ghi.Bố vừa là thầy, bố vừa là cha dìu dắt con lên người.
Con muốn hét lên thật to rằng con là con gái bố.Con cũng muốn hét thật to rằng con là thành viêc của gia đình Ak8 yêu thương, là học sinh của trường THPT Minh Phú kính yêu ! Lớp con có lũ quỷ gồm 40 đứa đáng yêu này, có mẹ Hằng, mẹ Hương này và cả các thầy cô khác đã dìu dắt chúng con nữa bố ạ.Lũ quỷ đó nghịch lắm bố.Giờ học hay giờ ra chơi chúng nó đều để lại cho con rất nhiều kỉ niệm của thời học sinh mà chắc cả cuộc đời này quên sao được.Nhưng buổi nắng nóng, cả lớp đi lao động, những lần thi thố hát hò diễn văn nghệ.Những lúc bị phạt chúng nó bênh nhau giỏi lắm bố ạ.Học sinh thì nhiều chân lí mà toàn mang định nghĩa và tính chất từ trên trời rơi xuống để biện hộ và thanh minh.Con yêu lũ quỷ chúng nó và mẹ Hương, mẹ Hằng.Con in sâu vào tâm trí những hình ảnh về lớp để sau này nhắc lại, con sẽ mãi mỉm cười hạnh phúc mà tự hào.
Năm nay là cuối cấp rồi, cũng bắt đầu bước vào kì thi kết thúc học kì I, con sắp phải xa mái trường phải không bố? Thời gian sao mà trôi nhanh quá, lại sắp phải kết thúc những ngày tháng học sinh, chẳng được khoác lên mình bộ đống phục mang nhãn mác hai chữ Minh Phú nữa.Trường mình mới thành lập 10 năm thôi, tuổi đời còn rất non trẻ nhưng những gì mà trường cố gắng đạt được từ khi thành lập thật đáng tự hào.Biết bao nhiêu bằng khen, bao nhiêu thành tích đáng nhớ, thầy và trò trường THPT Minh Phú đang cố gắng hơn nữa để đưa trường tiến xa hơn, đạt được nhiều thành công hơn trong tương lai phía trước.Đã bao mùa đi qua, đã bao lớp thế hệ học sinh của trường đạt được nhiều thành công trong cuộc sống.Noi gương các anh chị đi trước, chúng con hôm nay tự hứa với mình rằng, phải nỗ lực hơn nữa, chăm ngoan rèn luyện cả về học tập và đạo đức để thầy cô và cha mẹ vui lòng.
Cũng đã nhiều lần vinh dự con được đứng trên khán đài để đọc bài diễn văn nêu cảm nghĩ của một học sinh về trường.Nhưng đó là thay mặt cho toàn thể học sinh của trường bố ạ.Những bài diễn văn ấy còn mang tính chung chung lắm.Ngày hôm nay đây, con đã thật sự nói lên tình cảm và suy nghĩ của mình về bố, về lớp, về trường.Con mong rằng tất cả mọi điều tốt đẹp sẽ đến với thầy cô và trò trường THPT Minh Phú cha con ta sẽ cùng cố gắng hơn nữa bố nhé!Bố cũng đừng quên con bố nhé!Bởi bố, Ak8 và trường THPT Minh Phú là gia đình của con.